Thứ Hai, 31 tháng 3, 2014

Du ký miền Tây (P2)

(Tiếp theo) - Ngày thứ hai, quãng đường ngắn lại đáng kể khi chúng tôi chỉ việc chạy thẳng từ Bạc Liêu tới Cà Mau, xuống huyện Năm Căn.

< Tượng đài đất mũi tại trung tâm thành phố Cà Mau.

Lịch trình: Tỉnh Bạc Liêu – tỉnh Cà Mau (70km) – Đất Mũi (70 km) – TP Cà Mau (70km). Tổng số: khoảng 210km.

Khởi đầu không mấy suôn sẻ khi xe của tôi bị thủng xăm. Rất may là bên đường có nhiều quán sửa xe. Vá xe ở đây cũng rất khác lạ, với những dụng cụ trông khá thô sơ, dùng cả bếp lửa để hơ nóng săm xe. Tiếp đến là việc chúng tôi bị bắn tốc độ gần thành phố Cà Mau.

< Ngôi chùa theo kiến trúc Khmer (ngay ngã ba đi Năm Căn).

Một người bạn "xin xỏ" rất hài hước: “Chú thông cảm, cháu đang trên đường đi vào TP Cà Mau thì thấy biển còn cách Cà Mau 6km. Cháu phấn khởi quá nên chạy nhanh chút…”. Tất nhiên là chúng tôi vẫn bị phạt nhưng nhẹ nhàng thôi. Sau vụ đó chúng tôi đi từ tốn hơn hẳn.

< Ngồi vỏ đi giữa mênh mang sông nước.

Tuyến đường xuống huyện Năm Căn khá thuận lợi, thông thoáng. Để đi từ Năm Căn ra tới điểm cực Nam có ba phương án.

< Cây xăng miền sông nước. Tiếp xăng cho các vỏ lãi nơi đây.

< Cảm giác ngồi đầu vỏ để tận hưởng những cơn gió thật là tuyệt. Ngồi vỏ lãi bạn sẽ được hòa mình với thiên nhiên...

Một là đi tàu cao tốc chở khách, mỗi vé vài trăm ngàn đồng. Hai là thuê ca nô đi riêng giá tầm 2,5 triệu đồng. Ba là thuê vỏ lãi giá tầm 1,5 triệu đồng trọn chuyến. Đi tàu và cano thì rất nhanh mà giá cũng khá cao. Chúng tôi thống nhất phương án ba, vừa giảm kinh phí lại vừa được trải nghiệm sông nước nhiều hơn.

Nói thêm về vỏ lãi, ban đầu tôi cũng nghe rất lạ tai và rất tò mò không biết nó ra sao. Thực ra nó là tên gọi của ghe thuyền làm bằng composite, có gắn động cơ sau.

< Những rừng đước, mắm với bộ rễ vững chãi đâm xuyên xuống lớp bùn.

Quá trình đàm phán thuê vỏ cũng khá thành công. Có nhiều nhà vỏ tranh nhau khách nên chúng tôi được hưởng lợi. Cuối cùng chúng tôi với 12 người trên một vỏ lãi vừa vui lại giá phải chăng. Ngồi vỏ lãi khá chòng chành nhưng an toàn vì đủ số lượng áo phao, vả lại tốc độ di chuyển cũng không quá nhanh.

< Giao thông, vận chuyển nơi đây phần lớn diễn ra trên mạng lưới kênh rạch.

Chúng tôi được tự do hòa mình vào thiên nhiên, được luồn lách qua những khe rạch bé xíu ngắm nhìn cận cảnh sông nước và cuộc sống sinh hoạt nơi đây.

< Nếu như người dân vùng đồng bằng sử dụng xe máy là phương tiện đi lại thì tại đây lại là chiếc ghe máy (địa phương thường gọi là chiếc vỏ lãi).

< Mọi sinh hoạt, vận chuyển đều diễn ra trên mạng lưới kênh rạch.

Trong quá trình di chuyển, chúng tôi thấy khá nhiều vỏ lãi khác đang đi chợ, chở hàng… nhộn nhịp ngược xuôi. Có khoảng thời gian trời đổ mưa, chúng tôi được màn hò hét căng bạt che mưa khá vui, rất may cơn mưa không lớn và cũng qua mau. Trên vỏ lãi chúng tôi hò hét và hát vang, đây cũng là dịp chúng tôi hiểu nhau hơn.

< Cuối cùng sau 3 giờ lênh đênh chúng tôi đã tới được đất mũi.

< Pano hình cánh buồm, biểu tượng của đất mũi Cà Mau.

Mũi Cà Mau là một quần thể du lịch, được đầu tư xây dựng khá bài bản. Nơi đây có gắn mốc tọa độ quốc gia GPS0001, pano biểu tượng mũi Cà Mau và vọng lâm đài cao 20m ngắm được toàn cảnh dải đất mũi. Nghe nói mảnh đất này mỗi năm lấn ra biển từ 80 - 100m.

< Bờ kè vươn ra ngoài biển khơi.

Cây mắm và cây đước là hai giống cây chủ đạo của vùng đất bồi này bởi vì chúng có khả năng chịu mặn. Những khu rừng nguyên sinh với những bộ rễ cây kết bè kết tảng trông như tường thành bảo vệ vùng đất mũi. Chúng tôi cực kỳ ấn tượng với loài cua xanhh, mà nơi đây gọi là ba khía - nghe đâu có tên vậy vì nó có ba gạch trên lưng.

< Cơn giông nơi cực Nam Tổ quốc.

Và nếu có thời gian mà thưởng thức món ba khía rang sẽ rất tuyệt. Ngoài ra ở đây còn có loài cá thòi lòi, tuy nhỏ nhưng với hình dáng như quái vật. Đặc biệt hơn nữa là loài cá này có chân và hoàn toàn thở được trên cạn. Thế nên chúng chạy nhảy và bò rất nhanh trên các khu bùn lầy, nhìn rất lạ mắt.

< Toàn cảnh vùng đất mũi nhìn từ vọng lâm đài.

Theo như tôi được biết thì còn có một "cực Nam chuẩn" nằm cách mốc tọa độ vài km và chúng tôi quyết định đi vỏ lãi tới đây. Chúng tôi tới khu du lịch Khai Long, từng được xây dựng để thu hút du khách nhưng gần đây dường như bị bỏ hoang vì vắng vẻ. Cả đoàn đi dạo một vòng và ra tận dải đất bồi, nơi hướng về hòn Khoai.

< Tượng Phật trong khu du lịch Khai Long.

Một cảm xúc dâng trào khi được đứng trên dải đất tận cùng của Tổ quốc và không quên chụp hình lưu niệm trước khi ra về.

Chia tay đất mũi, chia tay Năm Căn chúng tôi thẳng tiến về thành phố Cà Mau nghỉ ngơi.

(còn tiếp)
Kỳ 1 - Kỳ 2 - Kỳ 3 - Kỳ 4

Phượt ký của Ngô Huy Hòa (iHay.Thanhnien)
Du lịch, GO!

Nghĩa địa trên nóc nhà thế giới

(Giải trí)Đỉnh Everest có sức hấp dẫn kỳ lạ với tất cả các nhà leo núi và thám hiểm trên thế giới muốn chinh phục các đỉnh cao mới. Tuy vậy, con đường đến với nóc nhà thế giới cũng là con đường kề cận tử thần, nơi đó cũng đã trở thành nghĩa địa của những người không may...

Đỉnh Everest là đỉnh núi cao nhất thế giới với độ cao 8.848m. Tại đây đã có hơn 200 nhà leo núi và các người khuân vác người địa phương đã chết khi đang cố gắng chinh phục đỉnh núi hoặc bị kẹt lại trong những cơn bão tuyết.
Mùa leo núi năm 1996 được xem là mùa thảm họa ở Everest, với 15 nhà leo núi chết trên đường chinh phục đỉnh. Sau chuyến đi, nhiều người trong số tử nạn là các tay leo núi kỳ cựu, thậm chí đã chinh phục Everest nhiều lần trước đó.

Vũ Thanh Minh là một thành viên trong nhóm người Việt chinh phục đỉnh núi Everest cao nhất thế giới vào năm 2009. Trong chuyến đi này, 3 nhà leo núi người Việt trở thành những người Việt Nam đầu tiên chinh phục đỉnh Everest.

Anh kể lại câu chuyện khác đã ghi từ Everest. Tuy nhiên câu chuyện này với một góc nhìn khác, ít người biết hơn: Nghĩa địa ở nóc nhà thế giới.

Đó là nơi tưởng niệm những anh hùng nằm lại ở cao độ 5.000m so với mực nước biển. Họ đến từ khắp thế giới, ở nhiều độ tuổi khác nhau nhưng cùng một tình yêu đôi khi không được trọn vẹn: Chinh phục nóc nhà thế giới bằng chính cuộc đời của họ.

Trong hành trình đến Everest không chỉ có một nghĩa địa như thế này suốt dọc đường đi. Thi thoảng, ta lại bắt gặp một hoặc vài ngôi mộ đá đứng lẻ loi bên đường.

Họ không chỉ đến để chinh phục Everest mà còn thử sức mình ở nhiều ngọn núi khác trong dãy Hy Mã Lạp Sơn. Và đa phần, họ mất tích hoặc tử nạn trên các hành trình quay về ở các ngọn núi tương đương về độ cao, nhưng khắc nghiệt còn hơn cả Everest.

Những ngôi mộ trên đường không đơn thuần chỉ là nơi yên nghỉ của những người chinh phục. Xung quanh họ là cả những câu chuyện, truyền thuyết về tình yêu, sự gan dạ trước những khắc nghiệt của thiên nhiên.

Tử nạn, vậy nhưng, thân xác được chôn vùi dưới một ngôi mộ, dẫu thô sơ nhưng cũng là là điều hạnh phúc lắm rồi vì trên con đường chinh phục đỉnh cao thế giới từ núi này sang vực khác vẫn còn tồn tại rất nhiều tử thi của những người leo núi chết và nằm rải rác suốt dọc theo đường đi lên đến đỉnh. Thậm chí xác chết của họ trở thành những 'cột mốc' bất đắc dĩ để những hậu bối leo sau leo... đúng đường.

Có người với công việc quay phim, khi tìm thấy xác anh ta trong những mùa leo núi sau, cả thi thể vẫn ôm chặt lấy chiếc máy quay, những mong những hình ảnh sẽ cho nhiều người biết về Everest hơn. Có người gần như thi thể không còn nguyên vẹn, chỉ còn lại một phần nào đó trơ trọ giữa băng tuyết buốt giá.

Tử thì thành cột mốc không phải do người ta vô cảm đâu. Chi phí leo núi quá đắt đỏ, lại cực kỳ khó khăn do độ cao và thiếu dưỡng khí. Đã từ có nhiều người đi 'cứu xác' nhưng rồi chính họ cũng trở thành người thiên cổ ngay tại chốn này do đá lở, do vướng vào dây của chính mình mà không thể thoát được.

Năm 2006, nhà leo núi người Anh David Sharp leo tới hang Green Boots rồi tiếp tục bỏ mạng tại đây. Một năm sau, một nhà leo núi người Anh khác bị ám ảnh bởi câu chuyện về Green Boots đã cố gắng tới hang để đem thi thể xuống chân núi chôn cất. Tuy nhiên, kế hoạch bất thành vì người này không thể đào nổi thi thể ra khỏi băng giá đang đóng cứng.

Có người tưởng chừng như đã bị mất tích trên các cao độ trong nhiều ngày, nhưng anh ta vẫn sống sót, vẫn tìm đường về trại của mình trong bão tuyết, cái lạnh cắt da thịt, tay bị hoại tử và chết vì kiệt sức khi về đến trại. Tất cả nói lên nỗi kinh hoàng về ngọn núi mơ ước, nơi mà ý chí sẽ trở thành sức mạnh.

Vũ Thanh Minh đã đứng hồi lâu trước khu nghĩa địa lớn này. Gọi là lớn, vì đơn giản chẳng có nơi đâu trên thế giới có những ngôi mộ đá ở vị trí cao như thế. Các con đường đến trại nền (Basecamp) đều đi qua đây. Những người tạo ra con đường này đã cố tình hướng con đường đến nghĩa địa để tất cả những ai đã, đang và sẽ đi chinh phục Everest phải nghiêng đầu và suy nghĩ: bạn đã thật chính chắn khi muốn lên đỉnh Everest hay chưa?

Không khí lạnh giá, gió thổi bay những lời cầu nguyện trên những lá cờ đạo. Các ngôi mộ đa phần không có thi thể của các nhà leo núi. Hầu hết họ đều mất tích trong các hành trình chinh phục và xác vẫn còn nằm lại trên kia. Có ngôi mộ to, biển lớn, có những ngôi mộ giản đơn chỉ bằng vài viên đá xếp lên nhau, vô danh. Những ngôi mộ lạnh như tuyết, khô ran và đơn độc như chính cuộc hành trình mà nhiều người tưởng bạn sẽ không bao giờ một mình.

Ngày ngày, những mộ đá vẫn nằm đó: Minh chứng cho sự can trường của những nhà leo núi, cho sự khắc nghiệt của thiên nhiên. Và tôi, ngày nào cũng thế, cũng nghĩ rằng nếu tôi nằm lại trên núi kia... thì tôi có được ai xếp cho mình những viên đá xếp lên nhau kia chăng?

Người chết sống lại trên đỉnh Everest

Một câu chuyện sống sót kỳ lạ diễn ra trên ngọn núi cao nhất thế giới Everest (8.848 m so với mặt nước biển). Ngày 25-5-2006, nhà leo núi kỳ cựu người Úc Lincoln Hall, 50 tuổi, được phát hiện còn sống sót sau khi bị bỏ lại một đêm trong cái giá lạnh khủng khiếp trên đỉnh cao 8.700 m.

Trước đó một ngày, Hall cùng một đoàn hộ tống đi hỗ trợ vận động viên 15 tuổi người Úc Chris Harris trong chuyến phiêu lưu với mục tiêu trở thành người trẻ tuổi nhất chinh phục thành công đỉnh Everest. Harris phải bỏ dở ý định do gặp vấn đề về hô hấp, trong khi Hall quyết định tiếp tục chinh phục đỉnh cao.

Từng một lần cố gắng leo lên đỉnh Everest và thất bại, nhưng lần này Hall đã thành công. Tuy nhiên chỉ một giờ sau, khi đang trên đường đi xuống, Hall, trước đó còn tỏ ra rất khỏe mạnh và vui vẻ vì thắng lợi, đột ngột đi chậm dần và ngã xuống do phù não từ bệnh độ cao.

Bốn người dẫn đường Sherpa đi theo hộ tống đưa ông xuống được đến độ cao 8.700 m thì Hall gục hẳn. Sau vài giờ không thấy còn dấu hiệu của sự sống nào nơi Hall, họ cho rằng Hall đã chết nên thu nhặt tư trang của ông (để về giao cho thân nhân nạn nhân) rồi để xác Hall lại và xuống núi. Cái chết của Hall đã được đồng đội công bố, và gia đình ông đã được thông báo qua điện thoại.

Sáng hôm sau (tức là 12 giờ sau đó), một đoàn khác (đoàn cuối cùng trong mùa leo núi) do nhà leo núi người Mỹ Dan Mazur dẫn đầu phát hiện Hall vẫn còn thoi thóp giữa băng giá. Ông không chết, không ngủ, nhưng ngồi bắt chéo chân cạnh một tảng đá lớn. Áo phanh ngực, đầu trần, không găng tay, không có kính mát, không mặt nạ dưỡng khí (do ảo giác và phù não, Hall lột bỏ hết).

Họ đánh tín hiệu cầu cứu khẩn cấp. Hai người dẫn đường Sherpa trong đoàn của Hall quay trở lên núi và cố gắng đưa ông xuống trạm nghỉ tạm ở độ cao 7.000m trong lúc ông bị chứng ảo tưởng và rối loạn tâm thần do thiếu dưỡng khí và bệnh độ cao.

Được chăm sóc y tế, Hall thoát chết thần kỳ nhưng những đầu ngón tay và ngón chân ông buộc phải cắt cụt do đông cứng, không thể hồi phục lại. Đây là trường hợp kỳ lạ chưa từng thấy trong lịch sử chinh phục đỉnh cao thế giới.

Trong năm 2008, một phim tài liệu về sức sống kỳ lạ của Lincoln Hall “Left for Dead: Miracle on Everest” được chiếu trên kênh National Geographic. Lincoln Hall qua đời tại Sydney 6 năm sau tai nạn kỳ lạ này.

Du lịch, GO! tổng hợp từ Thanh Niên và nhiều nguồn khác - ảnh internet

Chuyện sinh tử trên Everest

Giúp 'vua phượt' về nhà - update

Chuyện hy hữu xảy ra khi một người đàn ông Mông ở Mèo Vạc đi lạc gần 6.000km đến tận Pakistan. Hiện anh bị tạm giữ ở đồn cảnh sát thị trấn Athmuqam vùng Neelum từ tháng 10.2013 đến nay vì không thể xác minh được nhân thân.
Vừ Già Pó, một người đàn ông Mông ở Mèo Vạc (Hà Giang) bị cho là mất tích cách đây 2 năm, không hiểu bằng cách nào lưu lạc hơn 5.800 km băng qua Himalaya đến tận bang Azad Kashmir (Pakistan).

Anh bị tạm giữ ở cơ quan phòng chống tội phạm ở Muzaffarabad rồi chuyển sang đồn cảnh sát thị trấn Athmuqam vùng Neelum từ tháng 10.2013 đến nay vì không thể xác minh được nhân thân. Trước đó, anh bị Lực lượng Quân báo Pakistan bắt được khi đang lơ ngơ xâm nhập biên giới từ phía bang Jamu & Kashmir của Ấn Độ. Đây vốn dĩ là vùng tranh chấp căng thẳng, được bảo vệ an ninh nghiêm ngặt giữa 2 quốc gia Nam Á.

Kẻ đột nhập nói ngôn ngữ lạ lùng

Dựa vào cách phát âm khi được bàn giao từ Lực lượng Tình báo quân đội Pakistan (MI - Military Intelligence), anh được cảnh sát phòng chống tội phạm ở Muzaffarabad đặt tên là Wu Ta Puma. Trên người anh không một mảnh giấy tờ tùy thân, không biết một thứ tiếng nào để giao tiếp ngoài ngôn ngữ rất lạ lùng của mình. Sau thời gian kiểm tra an ninh, đơn vị tình báo quân đội bàn giao người đàn ông cho cơ quan cảnh sát phòng chống tội phạm của tiểu bang (CIA - Crime Investigation Agency) đóng ở Muzaffarabad tiếp nhận để điều tra tiếp vì tội xâm nhập bất hợp pháp.

Theo thông tin đăng tải trên một tờ báo địa phương, dẫn lời của ông Raja Yasir, một điều tra viên cho biết: “Ban đầu chúng tôi nghĩ anh ta bị câm vì chả nói năng gì cả, có lẽ do quá hoảng loạn. Tuy nhiên sau khoảng 10 đến 12 ngày, anh ta bắt đầu nói chuyện bằng thứ tiếng kỳ lạ của mình mà chúng tôi hoàn toàn không thể hiểu được”.

< Thị trấn Mèo Vạc, Hà Giang.

Ông Raja Yasir sau đó đã mời một số công nhân người Trung Quốc, Hàn Quốc đang làm việc tại một số công ty xây dựng ở Muzaffarabad đến để thử giao tiếp và “giám định” xem nhưng cũng không một ai hiểu được ngôn ngữ của anh cả. Ông Yasir cũng cho biết thêm là cơ quan điều tra cũng không nhốt anh vào buồng giam có khóa hay gửi anh ta vào nhà tù trung tâm vì e ngại “anh ta sẽ ở đó đến cuối đời mất”.

Không khai thác, điều tra được gì từ kẻ đột nhập nói thứ ngôn ngữ lạ lùng ngoài cái tên mà dựa theo phát âm là: Wu Ta Puma, cơ quan cảnh sát phòng chống tội phạm tiểu bang đành gửi Wu Ta Puma về đồn cảnh sát thị trấn nhỏ Athmuqam vùng Neelum cách đó 75 km về phía bắc, nơi gần với biên giới chỗ anh bị Lực lượng Quân báo Pakistan bắt được vào trung tuần tháng 11.2013.

Mừng rỡ khi nhìn thấy cờ Việt Nam, tiền Việt Nam

Ở Đồn cảnh sát thị trấn Athmuqam, Wu Ta Puma cũng không bị giam giữ. Anh được bố trí ở khu nhà đổ trong khuôn viên, sau lưng trụ sở đồn. Sự xuất hiện của anh ở thị trấn nhỏ cũng là một sự kiện gây xôn xao cho cư dân nơi đây với rất nhiều tò mò. Amiruddin Mughal, một phóng viên ảnh tự do, cộng tác viên của Reuters và EPA tại Neelum và cũng là một biên tập viên của Đài truyền hình địa phương Saama TV đã đến đưa tin.

Trả lời người viết, anh cho biết: “Tôi gặp anh ta ở Đồn cảnh sát Athmuqam, anh ta được tự do đi lại trong khu vực đồn với sự cho phép của cảnh sát. Họ cung cấp cho anh ta 3 bữa ăn mỗi ngày. Thỉnh thoảng những người dân xung quanh còn mang cho anh ta một ít thức ăn và cho tiền tiêu vặt nữa”. Lần gặp gỡ ấy, Amiruddin thất bại trong việc làm tin tức vì không khai thác được thông tin gì từ Wu Ta Puma do chả ai hiểu ai nói gì, anh chỉ quay một đoạn video trong đó Wu Ta Puma nói hơn 2 phút rồi post lên trang cá nhân của mình kêu gọi mọi người ai hiểu được ngôn ngữ và biết thông tin gì thì báo về cho anh để giúp người đàn ông kia tìm được gia đình.

Cảnh sát ở Athmuqam nhận định Wu Ta Puma chỉ đi lạc vào đất Pakistan chứ không có động cơ gì khác nên họ đối xử thoải mái với anh. Họ còn mua cho anh quần áo ấm, mũ len vì thời tiết ở vùng ven Himalaya này rất lạnh. Cảnh sát cũng nhờ các cơ quan, báo chí, truyền thông sở tại giúp tìm tông tích gia đình Wu Ta Puma để anh sớm đoàn tụ mặc dù đây thực sự là công việc “mò kim đáy bể”.

Thật may mắn là vài ngày sau đó, có người đã giúp cảnh sát ở thị trấn Athmuqam xác định được quốc tịch của Wu Ta Puma. Đó là ông Mukhtar Qureshi, nhân viên của Tổ chức Trăng lưỡi liềm đỏ địa phương đến đồn cảnh sát. Ông mở mạng internet, tìm hình ảnh cờ và tiền giấy của những nước châu Á và cho Wu Ta Puma xem. Khi nhìn thấy ảnh cờ và tiền Việt Nam trên màn hình, “Anh ta rất phấn khích và hạnh phúc. Anh ta nói gì đó và ra dấu hiệu để nói rằng: những thứ này của tôi” - ông Mukhtar cho biết. “Sau đó, với sự nhẫn nại quan sát ngôn ngữ cử chỉ kết hợp với những gì anh ta nói, tôi có thêm một số thông tin là: anh ta có vợ và có 5 con, 2 con gái lớn và 3 con trai nhỏ. Bố mẹ anh ta đều đã chết. Và những ngày sau đó thì anh ta trở nên muộn phiền, khóc lóc thảm thiết cả ngày lẫn đêm” - ông Mukhtar trao đổi thêm.

Mấy hôm sau, ông Mukhtar Qureshi đã viết thư, thông báo đến Đại sứ quán Việt Nam tại Islamabad về câu chuyện của Wu Ta Puma. Trong thư có đoạn viết: “Với lòng từ tâm của một con người và cũng là người đang làm việc cho một tổ chức nhân đạo, tôi gửi những thông tin này cho các ông để xem xét và có hướng giải quyết tiếp theo”. Bức thư gửi ngày 7.1.2014.

Với mong muốn giúp anh Wu Ta Puma tìm được gia đình, một phóng viên địa phương có tên Amiruddin Mughal đã đăng tải 1 đoạn clip đặc biệt để anh này nói bằng thứ tiếng của mình. Amiruddin Mughal là một phóng viên ảnh tự do, cộng tác viên của Reuters và EPA tại Neelum và cũng là một biên tập viên của Đài truyền hình địa phương Saama TV. Sau khi nghe thông tin về anh Wu Ta Puma, phóng viên này đã đến đưa tin. Tuy nhiên, do không hiểu Wu Ta Puma nói gì nên anh chỉ còn cách quay clip rồi đăng tải trên trang cá nhân với mong muốn ai hiểu được thì báo cho mình để giúp đỡ người đàn ông bất hạnh này.

Đoạn clip cho biết một người Việt Nam có tên là Wu Ta Puma đang cố gắng tìm cách trở lại gia đình mình. Theo đoạn video, tính đến tháng 12.2013, người đàn ông trên đang ở đồn cảnh sát Athmuqam được hơn 1 tháng.

Trong đoạn clip, phóng viên Amiruddin Mughal mong muốn "mọi người hãy lan truyền những hình ảnh này càng nhiều càng tốt trên các phương tiện truyền thông để ai đó có thể giúp cảnh sát đưa người đàn ông này sớm hồi hương.
Mọi chi tiết liên hệ trợ giúp với giới chức trách ở đây theo địa chỉ: Số điện thoại: +92-300-9885892/++92-355-8100688. Hòm thư điện tử: amiruddin.mughal@gmail.com".

“Tôi là Vừ Già Pó - xã Khâu Vai, Việt Nam”

Đoạn video mà phóng viên Amiruddin Mughal post lên mạng cuối tháng 12.2013 không có quá nhiều người xem. Gần 3 tháng sau, cách đây mấy hôm, một người bạn làm việc trong lĩnh vực báo chí truyền thông gửi tôi đường link của video nói trên vì biết tôi làm báo ở Việt Nam và hay đi lại khắp cả nước với hy vọng sẽ tìm được manh mối nào đó.


Vốn tiếng H’Mông ít ỏi của tôi nhờ hàng chục chuyến đi lên vùng cao nguyên đá Đồng Văn, Mèo Vạc không hiểu hết những gì người đàn ông trong hình nói nhưng cũng đủ nghe thấy rất rõ ràng mấy câu “Tôi là Vừ Già Pó ở xã Khâu Vai, Việt Nam”, “Tôi đi làm thuê ở Trung Quốc”. Nhấc điện thoại gọi lên mấy đồn biên phòng vùng cao để hỏi thông tin, nhưng thật không may họ không biết một trường hợp nào mất tích hay đi khỏi địa phương mà có tên như thế cả. Sau tôi tìm hiểu mới biết, hóa ra các đồn biên phòng chỉ quản lý những xã vùng biên, Khâu Vai là xã nằm khá sâu trong nội địa nên họ không nắm được. Tuy nhiên một sĩ quan trẻ cho tôi số điện thoại của Bí thư xã Khâu Vai - Lê Văn Quý.

Gọi cho Quý, ông xác nhận ngay: “Đúng trường hợp Vừ Già Pó này chúng tôi đang xử lý. Anh này đi Trung Quốc làm thuê từ năm 2012, tưởng mất tích đến gần đây mới có tung tích”. Tôi gửi cho ông Quý phần âm thanh của Pó và hôm sau tôi nhận được bản dịch ra tiếng Kinh đầy đủ nội dung trong đoạn video hơn 2 phút kia. Xin trích nguyên văn:

“Tôi là Vừ Già Pó, tôi ở Khâu Vai, huyện Mèo Vạc, tỉnh Hà Giang, Việt Nam. Bây giờ tôi chỉ đi lao động Trung Quốc, tôi không phải là người xấu, người buôn bán hay trộm cắp, tôi bị bộ đội (Pakistan) bắt tôi về giam được 3 tháng. Bây giờ mong nước bạn đưa tôi về biên giới Việt Nam để tôi trở về nuôi con cái và gia đình. Gia đình tôi gồm: vợ tôi là Ly Thị Lía - xã Khâu Vai, huyện Mèo Vạc, con gái cả là Vừ Thị Chúa cũng ở xã Khâu Vai, huyện Mèo Vạc, con thứ hai là Vừ Thị Hờ, con thứ ba là Vừ Mí Súa, con thứ tư là Vừ Mí Chả và con thứ năm là Vừ Mí Vư là các con trai. Cả nhà tôi ở Khâu Vai còn 6 mẹ con, mong cơ quan chức năng đưa tôi về biên giới Việt Nam để chăm sóc vợ con tôi. Tôi không phải là người Trung Quốc, tôi mong cơ quan chức năng đưa tôi về Việt Nam, cơ quan chức năng hết bao nhiêu tiền tôi sẽ trả. Nay tôi nghèo tôi mới đi làm thuê, tôi không phải là người xấu, hay trộm cắp. Tôi là Vừ Già Pó - xã Khâu Vai, huyện Mèo Vạc, tỉnh Hà Giang, Việt Nam. Vì ông Vư với ông Phình đưa tôi đi làm thuê chứ không phải tôi đi trộm cắp, nay tôi xin hãy đưa tôi về. Hết bao nhiêu tiền tôi vay trả song tôi phải về Việt Nam, tôi không phải là người Trung Quốc. Tôi xin cán bộ đưa tôi về Việt Nam để chăm sóc vợ con và gia đình. Xin hãy đừng làm gì tôi để tôi được trở về nước”.

< Anh Vừ Già Pó xúc động khi được ông Mukhtar Qureshi đưa cho xem tấm ảnh của vợ con.

Vậy là nhân vật bí ẩn Wu Ta Puma của cảnh sát Pakistan chính là Vừ Già Pó, một người dân tộc H’Mông thiểu số sinh sống tại vùng núi cao xã Khâu Vai, H.Mèo Vạc, tỉnh Hà Giang của Việt Nam. Khâu Vai còn nổi tiếng vì có phiên chợ tình độc đáo của miền núi phía bắc, mỗi năm chỉ họp đúng 1 phiên vào ngày 27 tháng ba âm lịch.

Đi làm thuê ở Trung Quốc từ năm 2012

Trao đổi với Thanh Niên,  ông Lê Văn Quý cho biết thêm một số thông tin về gia cảnh của Pó. Vừ Già Pó sinh năm 1977, nhà ở thôn Lũng Lầu, xã Khâu Vai, H.Mèo Vạc, Hà Giang.  Nhà Pó cũng nghèo như đa phần bà con người H’Mông khác sinh sống ở vùng cực bắc Tổ quốc nhưng cũng do một phần là hai vợ chồng Pó và vợ là Ly Thị Lía (35 tuổi) có tới 5 người con, đứa lớn nhất 18 tuổi, đứa nhỏ nhất 10 tuổi.

Ngày 30.4.2012, Vừ Già Pó bỏ sang Trung Quốc để làm thuê. Theo lời chị vợ thì đi cùng còn có Vừ Mí Mua là người cùng thôn và một người nữa tên là Vừ Mí Già là người ở xã Lũng Pù gần đó. Còn tên của hai người mà Pó nhắc đến trong đoạn video là Vư và Phình thì chị vợ chỉ biết có một ông Phình, cũng là người H’Mông nhưng sống bên kia biên giới, là người Trung Quốc chứ không phải người Việt Nam, cũng có mấy lần qua lại nhà.

< Anh Vừ Già Pó cầm tấm ảnh vợ con do Báo Thanh Niên chuyển sang cho tổ chức Trăng lưỡi liềm đỏ tại địa phương xác minh nhân thân của Vừ Già Pó.

Từ thời điểm đó trở đi, Pó bặt tin tức, và cũng không gửi tiền về nhà như một số người đi làm thuê bên đó. Chị Lía cũng tìm hỏi han tin tức chồng từ những người đi làm thuê bên Trung Quốc hết hạn trở về nhưng cũng không ai mảy may biết tin tức gì của Pó cả. Hoàn cảnh gia đình càng lúc càng khó khăn hơn do không còn người đàn ông trụ cột gia đình và chị Lía đã phải lần lượt bán 3 con bò đi để mấy mẹ con có tiền sinh sống.

Càng tìm hiểu câu chuyện, tôi càng lúc càng cảm thấy ly kỳ với nhiều câu hỏi đặt ra: Phải chăng đã xảy ra chuyện gì đó khiến anh phải bỏ trốn khỏi chỗ làm để tìm đường về quê như rất nhiều hoàn cảnh tôi từng gặp ở rẻo đất tận cùng cực bắc của vùng cao nguyên đá - có nhiều người sang Trung Quốc làm thuê bị chủ quỵt tiền, đánh đập, thậm chí báo cảnh sát Trung Quốc truy bắt vì tội thâm nhập bất hợp pháp phải trốn chui nhủi tìm đường trở về? Phải chăng trong khi về Pó đã lạc đường và cứ đi mãi, đi mãi theo hướng ngược lại cho đến tận Kashmir? Nhưng thú thật dù trí tưởng tượng phong phú đến đâu, tôi cũng không thể hình dung được người đàn ông ấy, không tiền bạc, giấy tờ lại vượt quãng đường gần 6.000 km qua hai vùng giáp ranh đầy nguy hiểm và tranh chấp giữa Trung Quốc và Ấn Độ,  Ấn Độ và Pakistan. Hoặc nếu Pó đi theo đường từ Trung Quốc vòng lên Tây Tạng còn xa xôi hơn và có cả dãy Hymalaya sừng sững chắn ở giữa…

Theo Thanh Niên, Dawn, Dailymotion
Du lịch, GO!

Vừ Già Pó chờ ngày về...

Vãn cảnh Tam quan cổ tự Huế

Cổng tam quan được xem là bộ mặt của một ngôi chùa, bởi tam quan là cổng chính của tự viện. Chư Tăng, tín đồ và du khách ra vào tự viện đều phải qua cổng tam quan này.

Do vậy cổng tam quan có ảnh hưởng vô cùng quan trọng đến đời sống tâm linh của các hành giả trong chùa và khách thập phương tín thí đến chùa lễ Phật.

Tam quan được xem như cửa ải giữa hai thế giới thánh phàm, tịnh nhiễm nhằm thanh lọc và bảo hộ tâm hồn của hành giả mỗi khi ra vào. Bởi vậy, người ta thường gọi cổng tam quan của nhà chùa là cửa Phật, cửa Tam bảo, cửa Thiền, cửa Từ bi, cửa Giải thoát (Tam giải thoát môn)...

Do vậy, trong bố cục kiến trúc tổng thể của một ngôi chùa xưa, chư Tổ thường đặc biệt quan tâm đến hạng mục kiến trúc cổng tam quan. Mỗi chiếc cổng tam quan xưa đều có sự phối hợp chặt chẽ giữa con người, cảnh vật và giáo lý giải thoát của nhà Phật để xây dựng nên nhằm giúp cho người bước vào luôn có cảm giác gần gũi, gạt bỏ ra ngoài những thị phi phiền muộn của thế gian ô trược, dọn lòng thanh tịnh trước khi vào lễ Phật bái tổ.

Điển hình như một số cổng tam quan cổ rất đẹp còn được bảo lưu nguyên vẹn ở Huế mà mỗi lần bước chân vào người ta đều có cảm giác như đi vào “cửa thiền”.

Đó là cổng tam quan chùa Báo Quốc, chùa Từ Hiếu, chùa Diệu Viên và cổng tam quan quốc tự Thiên Mụ, quốc tự Diệu Đế, quốc tự Thánh Duyên... Những chiếc tam quan của các chùa trên đều rất cổ, hầu hết được xây dựng từ thời các vua chúa nhà Nguyễn. Nét rêu phong trên những đường nét kiến trúc cổ kính đã đem lại cảm giác an lạc cho mọi người ngay từ khi bước chân vào cổng chùa.

Kích thước chung mỗi kiến trúc tam quan cổ có chiều cao khoảng 7 đến 10m, chiều ngang khoảng hơn 8m, bề dày khoảng từ 2 đến 3m. Với kích thước như thế cổng tam quan còn có một chức năng tránh mưa nắng cho khách qua đường, đồng thời mỗi khi bước chân qua vòm cổng dày khoảng 2 đến 3m thấp lè tè có cảm giác như cạ ngang đầu làm cho mọi người có dịp cúi xuống để nhìn lại mình.

Cổng tam quan chùa Từ Hiếu, một kiểu tam quan xây dựng theo dạng thức cuốn vòm thượng lâu hạ cổng. Phần trên “lầu” dùng để tôn trí tượng Hộ Pháp, hai bên có hai lầu giả tô vẽ cảnh đẹp núi sông xứ Huế. Phần dưới có 3 vòm (tam quan) tượng trưng cho Tam bảo. Bước chân vào chiếc cổng tam quan này chúng ta liền thấy tâm hồn thanh thản.

Cổng tam quan chùa Báo Quốc lại rất đồ sộ và cổ kính được xây bằng gạch có chiều cao 7,01m, chiều ngang 9,895m, chiều dày 2,54m, gồm 3 tầng tượng trưng cho Tam bảo mà không có phần lầu để thờ tượng Hộ Pháp. Tuy nhiên với kích thước cũng như cách trang trí chữ Hán và đường nét cổ kính, chiếc cổng cũng làm cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng và thanh thoát khi bước vào.

Đặc biệt, cổng tam quan Thanh Trúc của chùa Diệu Viên lại được xây dựng theo lối cổng-động rất đặc trưng. Phía dưới chỉ một vòm cổng dẫn sâu hút vào chùa bằng một lối đi, phía trên là động Quán Âm, chất liệu gạch và vôi vữa nhưng bên ngoài dán đá để tạo ra một loại cổng hình hang động rất ấn tượng.

Riêng tam quan của các ngôi quốc tự như Thiên Mụ, Diệu Đế, Thánh Duyên lại có một nét kiến trúc riêng có phần ảnh hưởng của lối kiến trúc cổng kinh thành Huế. Phần trên được kiến trúc theo kiểu vọng lâu dạng như nhà bia, bên dưới có 3 lối đi vào thiết kế theo hình khối vuông hay hình vòm. Phần mái vọng lâu của các cổng tam quan trên thường được lợp bằng ngói ống vàng hoặc xanh lưu li. Các bờ nóc, bờ quyết trang trí hình giao long cách điệu. Chính giữa thuyền nóc trang trí hình rồng chầu bánh xe pháp luân.

Trên thân mỗi chiếc cổng tam quan được trang trí nhiều câu đối bằng chữ Hán nói lên lịch sử và cảnh đẹp của ngôi chùa cũng như những triết lý của nhà Phật cùng hoa văn rồng cuộn và hoa lá cành ghép bằng mẻ sành rất tinh xảo.

Sự kết hợp hài hòa giữa cổng vòm, vọng lâu với những đường nét trang trí cửa vuông tròn, nét tinh tế uốn lượn của bờ nóc, bờ quyết cũng như cách tôn trí các tượng Hộ Pháp... làm cho các cổng tam quan các chùa Từ Hiếu, Báo Quốc, Diệu Viên, Thiên Mụ, Diệu Đế, Thánh Duyên vừa trông rất uy nghi, chắc khỏe vừa đem lại cảm giác thanh thoát, nhẹ nhàng cho hành giả cũng như thập phương tín thí và du khách mỗi khi vãn cảnh chùa.

Với lối kiến trúc đặc trưng của cổng tam quan các ngôi cổ tự ở Huế, ngoài những giá trị nghệ thuật còn là một bài pháp trực quan rất có ý nghĩa để khi hành giả bước chân vào chốn già lam lòng trở nên thư thái, nhẹ nhàng và thanh tịnh.

Theo Hue.vnn.vn
Du lịch, GO!

Du ký miền Tây (P1)

(iHay) - Tất cả những gì mình biết về miền Tây Nam Bộ đều là qua phim, sách và truyện. Có đi mới biết miền Tây đâu chỉ là "đất phương nam", là cánh đồng bất tận, là những chiếc áo bà ba với điệu lý câu hò...
Miền Bắc của tôi  hùng vĩ với núi rừng thì miền Nam mênh mông sông nước chan hòa với nụ cười và sự thân thiện mến khách.

< Khung cảnh mây trời, sông nước miền Tây Nam Bộ trong một ngày nắng đẹp.

Tôi đã đi và chinh phục đất mũi Cà Mau - cực Nam của Tổ quốc. Chuyến đi không dài nhưng thực sự đã để lại ấn tượng nhiều về cảnh sắc và sự thân thiện của con người nơi miền sông nước. Trong vòng chưa đầy một tháng, tôi đã tập hợp được đoàn gồm 12 người đủ mọi miền tổ quốc.

< Cầu Rạch Miễu bắc qua sông Tiền tại Mỹ Tho.

Không quen biết nhau nhưng cả đoàn thực sự rất đoàn kết và đã cùng nhau trên một cung đường thành công.

Phần 1: Mênh mang sông nước

Ngày 1: Sài Gòn - Tiền Giang (70km) - Bến Tre (20km) - Trà Vinh (55km) – Sóc Trăng (40km) - Bạc Liêu (100km) Tổng sô 285km.

Bất đồng ngôn ngữ

< Cả đoàn chụp hình trên phà Thới Lộc, khởi đầu cho hành trình qua một loạt phà.

Đoàn khởi hành lúc 7 giờ sáng tại  TP.HCM. Thời tiết nắng đẹp với trời xanh và mây trắng càng khiến cho hành trình của chúng tôi thuận lợi.

Đến Mỹ Tho đoàn ăn sáng muộn tại nhà một chị lớn tuổi nhất đoàn.

< Bữa sáng với món gà xé phay thật ngon tại nhà một thành viên tại Ngũ Hiệp (Mỹ Tho).

Thật tuyệt vời khi được thưởng thức món gà xé phay với nõn chuối, nồi cháo gà thơm phức và cả những trái sầu riêng nữa. Mọi người cũng dành nhiều thời gian nghỉ ngơi để nói chuyện và làm quen nhau.

< Trên phà Cổ Chiên.

Đường miền Nam dễ đi không chỉ vì bằng phẳng, thường cặp sông, loanh quanh đâu cũng tìm ra được, mà còn vì các thị tứ thường chỉ cách nhau 60 km. Ngoài ra chúng tôi cũng còn được trợ giúp khá nhiều từ những người dân thân thiện nơi đây.

< Bạn sẽ thấy mình thật nhỏ bé trước khung cảnh mênh mông nơi đây.

Được trả lời tận tình, nếu họ không biết sẽ gọi điện hỏi người thân, thâm chí lấy xe dẫn chúng tôi đi. Quả thực đó là điều mà chúng tôi vô cùng cảm kích và yêu quý.

< Một cây cầu sắt khá hẹp bắc qua sông Cổ Chiên.

Một điều thú vị nữa là về việc bất đồng ngôn ngữ. Ví như việc mua vé phà, bạn tôi nói “cho cháu sáu cái vé” mà mãi người ta không hiểu. Lúc sau một chị người miền Tây trong đoàn giải thích mới rõ. Số 6 - không đọc là “sáu” mà là đọc giống “sáo” hơn, tượng tự số 1 - không hẳn là “một” mà là “mộc”...

< Món bánh bò nướng rất béo ở Trà Vinh.

... Và thậm chí “vé” thì không ai hiểu mà phải là “dzé”. Về sau quen dần, thủ quỹ của đoàn cũng là ôm xe mình đã tập được nói giọng miền Nam nhiều hơn và không gặp khó khăn nữa. Quả đúng là nhập gia phải tùy tục.

Vì rất muốn được trải nghiệm nhiều hơn miền sông nước, chúng tôi quyết định chọn cung đường qua nhiều bến phà: Ngũ Hiệp và Thới Lộc (Mỹ Tho), Cổ Chiên (Trà Vinh), Cầu Quan và Đại Ngãi (Cù Lao Dung, Sóc Trăng).

< "Khung cửa" của trời đất.

Thời gian qua phà làm chậm nhịp độ đi đường nhất là đoạn qua Cù Lao Dung. Trung bình mỗi phà đi mất 10 phút thì đoạn qua Cù Lao Dung mất chừng 30 phút, đấy là chưa kể thời gian chờ. Giá qua phà chủ yếu là tiền xe, cũng khá "mềm" với chỉ 6.000 - 7.000 đồng/xe.

Đoàn chúng tôi ăn trưa ở Trà Vinh, với món bánh bò nướng ở gần chợ. Tên bánh có chữ bò nhưng lại hoàn toàn làm từ dừa, bánh khá ngọt nên ăn nhiều sẽ ngấy. Và tất nhiên là không thể thiếu món nước dừa tươi mát ngay tại xứ dừa được.

Cánh đồng xanh, nước bạc mấy hàng dừa

< Những hàng dừa nước xanh biếc bên bờ Cù Lao Dung.

Cù Lao Dung là một cồn đất chạy dài trên sông Hậu thuộc huyện Cù Lao Dung (Sóc Trăng). Nơi đây như một ốc đảo xanh với những rừng dừa xanh mướt, những khu dân cư sống bám liền với mặt nước.

< Người lái đò bên sông Hậu.

Tuyến đường quanh Cù Lao Dung chỉ là những nhánh nhỏ đủ một xe đi nhưng khiến chúng tôi như lạc vào khu rừng rậm rạp. Bên những khu rừng bần xanh mát, um tùm là những người dân bản địa thân thiện và vui tính.

Thời gian đi qua nhiều phà đã đưa chúng tôi được ngắm nhìn toàn cảnh vùng sông nước mây trời nơi đây.

< Khung cảnh hữu tình nên thơ.

Tôi đặc biệt ấn tượng với những khu rừng dừa nước. Một màu xanh bạt ngàn mát mắt đung đưa trong gió, nổi bật giữa mênh mông sóng nước mây trời.

Thi thoảng những chiếc ghe thuyền với những thanh niên cởi trần khỏe khắn hay những cô gái trong tà áo bà ba khiến khung cảnh vô cùng hữu tình.

< Những người dân thân thiện và quá đỗi vui tính.

Qua khung cửa của phà, dưới trời xanh mây trắng với những làn gió miền tây thô ráp, sóng nước sông bắn cao chạm cả vào những khuôn mặt sạn đi vì nắng. Điều này khiến chúng tôi vô cùng thích thú, những thứ mà trước đây chỉ có thể thấy trong những bộ phim miền tây vậy.

< Chuyến phà Đại Ngãi qua sông Hậu.

Những khoảnh khắc vui tươi này được chụp khi tôi lang thang trên Cù Lao Dung trong lúc đợi phà. Họ tỏ ra thân thiện và tươi vui nhất có thể khi tôi mở lời xin phép chụp hình.

< Đường Nam sông Hậu qua nhiều cánh đồng xanh ngút ngàn.

Cung đường nam sông Hậu từ Đại Ngãi từ chạy dọc ven đường đê đến Bạc Liêu dài hơn nhiều so với tuyến đường quốc lộ 1. Tuy nhiên lý do tôi chọn con đường này vì sẽ được qua nhiều cánh đồng lúa đẹp, nhiều kênh rạch và cửa sông.

< Thênh thang những con đường qua miền lúa.

Những hàng dừa thẳng tắp đổ bóng nắng xuống đồng lúa xanh bát ngát, những đàn chuồn chuồn bay lượn trong ráng chiều rực rỡ.

< Khung cảnh thi vị với những hành dừa trên mênh mang đồng lúa xanh.

Lúa tại đây được trồng với mật độ rất dày, các thửa ruộng cũng không bị phân nhỏ. Điều này khiến cho những cánh đồng trông giống như mảng màu xanh bắt mắt.

< Xóm chài bên cửa sông.

Những khung cảnh đẹp, thơ mộng đậm chất miền Tây khiến chúng tôi không khỏi ngỡ ngàng, có lẽ vì thế mà tốc độ đi rất chậm cho dù đường thông thoáng vô cùng.

< Món bánh cống tại Bạc Liêu. Được làm từ bột gạo, đậu xanh, thịt băm và tôm.

< Cầu Bạc Liêu rực rỡ trong đêm.

Đoàn nghỉ tối ở Bạc Liêu và thưởng thức món vịt nấu chao. Dạo mát trong đêm trăng ở Bạc Liêu rất đẹp. Chỉ duy có một điều hơi tiếc nuối là nhà công tử Bạc Liêu đã không còn thay vào đó là khách sạn 5 sao.

(Còn tiếp)
Kỳ 1 - Kỳ 2 - Kỳ 3 - Kỳ 4

Phượt ký của Ngô Huy Hòa (iHay.Thanhnien)
Du lịch, GO!